QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT ÐƯA TÔI QUA SÔNG
Thơ : Bảo Nguyên
|
|||
|
|||
Tôi đã đến bên bờ sôngNhìn dòng sông Hồng ngầu đục đỏNhư bao mùa thu từ muôn năm trướcNăm mươi năm rồi xóm làng bỏ đóNhưng vẫn còn mẹ hiền bên lối hoa tànTrông đợi người con như lúc nào cũng vẫn nhỏDù cho dài nắng sạm nhạt phai nhanBao nhiêu mùa sóng cồn mưa lũLại trời tây mưa đá tuyết tanGiờ về đây nghe chừng như tan tácChỉ còn cầu Quan Thế độ nhân gianThấm khô đi dòng lệ ngày xưa cũĐể về thương và đầy nỗi hân hoanTôi qua sông xin Bồ Tát độĐưa tôi về bên gối mẹ hiền xưaDưới mái ủ hương xưa tóc rũQuan Thế Âm Bồ Tát mắt mơn manTrên thềm nghe kinh thoảng đều trong tiếng mõÔi là thương, thương khiến lệ mi trànNgày ra đi đời ly biệt khổTim nay già héo rán hoa nhanCon dừng chân nghe mẹ cầu phổ độBình Cam Lồ hòa tan lệ mẹCon lặng người run run quỳ gối nhỏVà uống đi cho mờ hết cảnh hoang tànĐêm chợt xuống ngọn đèn soi leo létTay mẹ lành vầng trán bỏng như thanToàn thân con như tuyết gần bếp đỏTrào dâng lên muôn tình ý miên manTrời Đâu Suất sáng choang hoa ngọcDìu chân con bên mẹ nhịp cung đàn
|
|||
Cập nhật: 12-07-2005
|
|||