Nguyện thứ hai, không nài gian khổ
Quyết một lòng cứu độ chúng sanh
Luôn luôn thị hiện biển đông
Vớt người chìm đắm, khi dông gió nhiều
Ð K
Nguyện thứ ba, ta bà ứng hiện
Chốn u minh nhiều chuyện khổ đau
Oan gia tương báo hại nhau
Nghe tiếng than thở, mau mau cứu liền
Ð K
Nguyện thứ tư, hay trừ yêu quái
Bao nhiêu loài ma quỷ gớm ghê
Ðộ cho chúng hết u mê
Dứt trừ nguy hiểm, không hề nhiễu nhương
Ð K
Nguyện thứ năm, tay cầm Dương liễu
Nước cam lồ rưới mát nhân thiên
Chúng sanh điên đảo, đảo điên
An vui, mát mẻ, tiêu tan ưu phiền
Ð K
Nguyện thứ sáu, thường hành bình đẳng
Lòng từ bi thương xót chúng sanh
Hỷ xả tất cả lỗi lầm
Không còn phân biệt sơ thân mọi loài
Ð K
Nguyện thứ bảy, dứt ba đường dữ
Chốn ngục hình ngạ quỷ, súc sanh
Cọp beo, thú dữ vây quanh
Quan Âm thị hiện, chúng sanh thoát nàn
Ð K
Nguyện thứ tám, tội nhân bị trói
Bị hành hình rồi lại khảo tra
Thành tâm lễ bái thiết tha
Quan Âm phù hộ, thoát ra nhẹ nhàng
Ð K
Nguyện thứ chín, làm thuyền cứu vớt
Giúp cho người vượt khúc lênh đênh
Bốn bề biển khổ chông chênh
Quan Âm độ hết, an nhiên niết bàn
Ð K
Nguyện thứ mười, Tây Phương tiếp dẫn
Vòng hoa thơm, kỷ nhạc, lộng tàn
Tràng phang, bảo cái trang hoàng
Quan Âm cứu độ, đưa về Tây Nam
Ð K
Nguyện mười một, Di-đà thọ ký
Cảnh Tây Phương, tuổi thọ không lường
Chúng sanh muốn sống miên trường
Quan Âm nhớ niệm, Tây Phương mau về
Ð K
Nguyện mười hai, tu hành tinh tấn
Dù thân này tan nát cũng đành
Thành tâm nỗ lực thực hành
Mười hai câu nguyện độ sanh đời đời
Ð K