Vũ trụ tình yêu không bến bờ
Là trăng, là gió, gợi hồn thơ
Là tình thanh sắc, ôm sầu mộng
Là nước non thiêng, đạo phụng thờ
Nay ở nơi đây mặc vọng cầu
Thời quang thấm thoát, mai về đâu?
Thiện lên, ác xuống quanh ba cõi
Một niệm Di-Đà vượt trước sau
Nhìn lại thời gian qua quá mau
Tóc xanh thoáng chốc bạc phơ màu
Ân tình nặng trĩu sầu vương vấn
Tử biệt, sinh ly thấm khổ đau
Ta hãy tìm về chốn cũ xưa
Chốn xưa bờ giác vượt ba thừa
Nơi đây cõi tịnh là tâm tịnh
Đây đức Từ Tôn sẵn đón chờ
***** Những tối mùa đông giá buốt lạnh
Bóng hình dĩ vãng hiện ngay liền
Ngoài trời tuyết phủ cây im lặng
Trong đáy tâm tư sóng nhạc rền
Chào đón Chư Tôn mỗi hạ về
Như lên bờ giác, vượt sông mê
Tăng thêm giới, tuệ, thêm tình đạo
Thêm nỗi an vui, giác lộ kề
Nương thuyền bát-nhã vượt sông mê
Sắc sắc, không không rõ mọi bề
Không sợ, không lo, không vướng bận
Đạt vô sở đắc, thẳng về quê
Thế gian như huyễn nghĩ bàn chi
Viên Giác không tâm, thực đáng ghi
Ba học siêng tu chân giải thoát
Tương lai y, chính, chẳng ai bì
***** Rồi cũng thế thôi, một cuộc đời!
Hơn thua, danh lợi, áng mây trôi
Hoa tàn, trăng khuyết, sông bồi, lở
Bừng nở hoa tâm, ánh rạng ngời
Duyên bởi thanh âm, ngộ đạo mầu
Tùy cơ, phương tiện, dẫn người sau
Tâm trong, sự vật hòa trong lặng
Cực Lạc, Di Đà, tín, nguyện sâu!
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
Nam Mô A Di Đà Phật
|