Nếu gửi em màu nắng nhạt ban chiều Chắc có lẽ em chối từ không nhận Sợ những buổi sương mù giăng giăng lạnh Nắng đâu còn đủ sưởi ấm lòng em Nếu gửi em chiếc lá nhặt công viên Chắc có lẽ em cũng đành không nhận Lo sợ rồi thu vàng về khắp lối Lòng đổi thay theo lá rụng cuối mùa Ðừng tặng em bàng bạc ánh trăng thưa Trao nhau chi những ước mơ huyền hoặc Rồi tan tành cuốn xoay trong gió bão Còn trong hồn vô vàn vết thương đau Và người ơi đừng góp gió gom mây Dẫu có kết trăm nghìn viên hồng ngọc Rồi mai này mây về miền viễn xứ Ðến bao giờ dừng lại chốn bình yên |