Anh chưa hề quen em, chưa bao giờ biết
Nhưng viết bài thơ, anh vẫn đề tặng em
Chuyện chúng mình, anh cứ thức trắng đêm
Anh ao ước, để rồi mong nhớ
Sao em đến rồi em chợt mất?
Sao em đi anh không giữ không van?
Sao ngàn năm em xuất hiện một lần?
Và trần thế tìm nhau khó quá!
Có phải em là gió ngàn hoa lạ
Thoảng một giây sưởi ngọt giá băng
Có ước ao, ao ước nào bằng
Ao ước rằng em sẽ trở lại
Có phải em là bóng thoảng trăng ngàn
Ngồi trông em đốt vạn nến thời gian
Và lời thơ là hơi thở nhẹ nhàng
Nghe ngây ngất như đôi môi nồng cháy
Hãy lại gần anh để anh không thấy
Hãy đi xa để anh nhớ anh mong
Trong cuộc đời không có, có không
Anh vẫn muốn rằng em có ...